Lá thư của Chấn Long, một cậu học sinh tiểu học ở Hà Nội. Con chữ học trò còn vụng, đề ngày viết: 1/12/2019. Cậu học trò nhỏ ấy đã cẩn thận ngồi vẽ một bức tranh, với hình 64 con hạc bao quanh lá cờ Tổ quốc thắm đỏ trước những họng súng.
"Cháu được nghe kể về sự hy sinh anh dũng của các chú. Các chú đã dùng máu của mình thấm đẫm lá cờ của Tổ quốc. Cháu viết lá thư này cùng với 64 con hạc trắng do cháu tự gấp gửi đến các chú để cảm ơn, mong linh hồn các chú được bình an nơi biển sâu thẳm, không còn khổ đau và sẽ được vui vẻ về trời...".
Sau giờ tưởng niệm, lá thư ấy cũng được thả xuống biển sâu cùng với vòng hoa, trôi theo mênh mông sóng nước. Xung quanh là những con hạc trắng, và hoa. Sáng ấy, trời trong, nắng dát vàng lên từng gợn sóng. Từng người một trong đoàn lặng lẽ tiếp bước xuống phía đuôi tàu, thả một đóa hoa cúc vàng, mắt chợt nhòe khi thấy khói nhang.
Trong lòng biển, là máu xương, là tuổi trẻ của các anh đã dâng cho Tổ quốc này. Không tắt khói nhang ở đó. Cán bộ, chiến sĩ trên đảo, sư trụ trì và cả những ngư dân ghé chân chùa, ngày ngày đều để lại những nén nhang. Trong tâm thức của bao con dân Việt, Gạc Ma mãi mãi là một trong những biểu tượng về niềm tin chủ quyền. Một bản tráng ca bi hùng. Ai đó nói về "nghĩa trang đỏ" Gạc Ma, song, với tôi, những người lính ấy vĩnh viễn bất tử trong màu cờ Tổ quốc.
Võ Việt